3 tháng trước tự thẩm du bản thân rằng mùa hè này chắc chắn sẽ tiếp tục đi tình nguyện, và rồi ngồi nghĩ vu vơ ko biết năm t2 có khác j ko nhỉ, mình sẽ đem Bát Mọt ra để so sánh cho lũ lính mới tò te nó ghen ghét :">
2 tháng trước: Cuộc sống có nhiều rào càn, mà trong đó bố mẹ và sự yêu thương (thực ra là sự ngăn cấm :-ss ) là cái barrie to đùng, dài ngoằng khiến cho tâm huyết và nhiệt tình cho TN bị giảm đi kha khá, nhưng vẫn yêu tình nguyện lắm, vẫn nhớ Bát Mọt, vẫn nhớ Vịn lắm, nhớ thêm cả rượu :-ss
...
2 tuần trước, mình có điều mới mẻ mà cũng theo đó 1 điều cũ lại tái hiện làm mình tha thiết muốn đi. Muốn được nhớ lại cái lần đầu gặp gỡ, cái lần đầu ánh nhìn, cái lần đầu nói chuyện, cái lần đầu tựa vai mà ngủ, cái lần đầu đi dân vật, cái lần đầu đi uống rượu, cái lần đầu làm hầu cận, cái lần đầu đi dạy học, cái lần đầu biết đến tình cảm học sinh, cái lần đầu nhói đau vì nhận ra mình tồi tệ, vì chưa 1 lần được sống hết mình, vì cuộc sống giả tạo quanh mình, cái lần đầu ko thể ngủ và thức dậy giữa đêm để khóc cho 1 người ko fai là mình, cái lần đầu muốn say, cái lần đầu muốn gọi tên, cái lần đầu bực tức, cái lần đầu thẳng thắn, cái lần đầu để cho ánh mắt fai dõi theo, luôn luôn thế, ko thể dừng lại được ... Cái lần đầu làm cho mình fai yêu đến thế. Cái đầu tiên ấy làm cho mình có thể quay lại với cái mình đang có. Mình buồn, mình đau, thất vọng.
Rồi lại chứng kiến cái điều mà cả đời mình ko quên nổi. Tình nghĩa là thứ tạo ra loài người, thế mà sao lại cứ làm sụp đổ cái thứ thiêng liêng thế, để cho ích kỷ hèn hạ cá nhân đè nát.
Con người khổ vì tiền. Sao fai để tiền nó lấy đi mọi thứ, sự yêu quý, nể trọng, tình anh em, tình đồng đội.
Mặt trái của tình nguyện. Nhận ra cái điều ấy mình thấy sợ tình nguyện, sợ mình sẽ bị lòng nhiệt huyết phản bội, vì mình ko đủ vững trãi để gạt bỏ mọi thứ cám dỗ xung quanh. Có thể những điều ngu xuẩn kia sẽ đến với mình thì sao? Làm sao để mình vượt qua được? Chắc là ko thể.
Rồi thì nhận được đủ thứ từ chối cho việc tình nguyện ở cấp trên, mình đâm ra chán nản, bắt đầu nghĩ tới 1 mùa hè bươn trài khác xa với đi tình nguyện, để cho bản thân tốt hơn, có thể là như vậy hay nếu ko thì là gần 3 tháng hè rảnh rỗi chỉ online và online.
Nhưng, cái lần đầu là cái khó quên và cũng ko thể quên ...
Mình nhớ Bát Mọt, nhớ Vịn, ... và nhớ lần đầu tiên ấy, nhớ lắm.
2 tháng trước: Cuộc sống có nhiều rào càn, mà trong đó bố mẹ và sự yêu thương (thực ra là sự ngăn cấm :-ss ) là cái barrie to đùng, dài ngoằng khiến cho tâm huyết và nhiệt tình cho TN bị giảm đi kha khá, nhưng vẫn yêu tình nguyện lắm, vẫn nhớ Bát Mọt, vẫn nhớ Vịn lắm, nhớ thêm cả rượu :-ss
...
2 tuần trước, mình có điều mới mẻ mà cũng theo đó 1 điều cũ lại tái hiện làm mình tha thiết muốn đi. Muốn được nhớ lại cái lần đầu gặp gỡ, cái lần đầu ánh nhìn, cái lần đầu nói chuyện, cái lần đầu tựa vai mà ngủ, cái lần đầu đi dân vật, cái lần đầu đi uống rượu, cái lần đầu làm hầu cận, cái lần đầu đi dạy học, cái lần đầu biết đến tình cảm học sinh, cái lần đầu nhói đau vì nhận ra mình tồi tệ, vì chưa 1 lần được sống hết mình, vì cuộc sống giả tạo quanh mình, cái lần đầu ko thể ngủ và thức dậy giữa đêm để khóc cho 1 người ko fai là mình, cái lần đầu muốn say, cái lần đầu muốn gọi tên, cái lần đầu bực tức, cái lần đầu thẳng thắn, cái lần đầu để cho ánh mắt fai dõi theo, luôn luôn thế, ko thể dừng lại được ... Cái lần đầu làm cho mình fai yêu đến thế. Cái đầu tiên ấy làm cho mình có thể quay lại với cái mình đang có. Mình buồn, mình đau, thất vọng.
Rồi lại chứng kiến cái điều mà cả đời mình ko quên nổi. Tình nghĩa là thứ tạo ra loài người, thế mà sao lại cứ làm sụp đổ cái thứ thiêng liêng thế, để cho ích kỷ hèn hạ cá nhân đè nát.
Con người khổ vì tiền. Sao fai để tiền nó lấy đi mọi thứ, sự yêu quý, nể trọng, tình anh em, tình đồng đội.
Mặt trái của tình nguyện. Nhận ra cái điều ấy mình thấy sợ tình nguyện, sợ mình sẽ bị lòng nhiệt huyết phản bội, vì mình ko đủ vững trãi để gạt bỏ mọi thứ cám dỗ xung quanh. Có thể những điều ngu xuẩn kia sẽ đến với mình thì sao? Làm sao để mình vượt qua được? Chắc là ko thể.
Rồi thì nhận được đủ thứ từ chối cho việc tình nguyện ở cấp trên, mình đâm ra chán nản, bắt đầu nghĩ tới 1 mùa hè bươn trài khác xa với đi tình nguyện, để cho bản thân tốt hơn, có thể là như vậy hay nếu ko thì là gần 3 tháng hè rảnh rỗi chỉ online và online.
Nhưng, cái lần đầu là cái khó quên và cũng ko thể quên ...
Mình nhớ Bát Mọt, nhớ Vịn, ... và nhớ lần đầu tiên ấy, nhớ lắm.